3/ Lời bài bác hát Võ Đông Sơ - Bạch Thu Hà, mẫu Sông Quê Em, Nữa Đời hương Phấn (Trích đoạn), tô Ánh Nguyệt (Trích đoạn), Tình Anh phân phối Chiếu (Trích đoạn), Vụ Án Mã Ngưu (Trích đoạn).
VÕ ĐÔNG SƠ - BẠCH THU HÀ
Nhạc
1/.Biên cưng cửng lá rơi Thu Hà em ơi!
Đường lâu năm mịt mù em không đến nơi
Mây nước buồn cơn lửa binh
Hết nói chuyện tầm thường tình
Khóc than riêng rẽ em một mình.
Bạn đang xem: Võ đông sơ
2/.Cây tuôn lá xanh xây mồ cho anh!
Tình đầu bẽ bàng trong cơn chiến chinh
Đưa tiễn nào giỏi rẽ chia
Cách trở hận muôn đời
Nói nữa bỏ ra thêm...nghẹn... Lời ...
Câu 1: Trời ơi, vì chưng sa cơ giữa mặt trận thọ tiễn! đề nghị Võ Đông Sơ đành chia ly vĩnh viễn...Bạch...
VỌNG CỔ
...Thu...Hà...
... Tình ơi! Đừng hoài công mòn mõi hóng chờ...
Hãy gọi tên anh trong số những chiều sương lạnh, lúc cánh nhạn cất cánh về cuối nẻo trời xa (-) Hay các lúc canh khuya tựa mành thưa nhìn áng trăng tà, đàn bà có nhớ cho tháng năm nầy có một người yêu đã vùi thây giữa vùng cat trắng...
Câu 2: Ta cảm thấy một vùng trời đất hình như đão lộn, huyết đào tuôn ướt đẫm nhung bào...
...Ta gọi tên em trong giờ nấc nghẹn ngào...
Đây new thật là lần chia ly vĩnh viễn, hết hy vọng gì chạm chán gở cùng nhau
Rượu ly bôi ngày ấy tiễn anh đi
Hoa lá cất cánh theo vó ngựa chiến phi
Có biết đâu buổi đưa tiễn hôm ấy
Là buổi li biệt nàng mong chờ mà chi...
Nói lối
Ta cảm thấy máu dứt trong nhịp thở
Rút gươm thiêng mà giòng lệ tuôn sa
Khắc vào cây cha chữ...Bạch...Thu ...Hà
Kỷ niệm ngày ta không gặp gỡ nữa...
Câu 4: Tuấn mã ơi! Hãy phi mau về báo hung tin mang lại quân ta được rõ, Rằng Võ Đông Sơ vẫn vùi thây vào gió bụi...
VỌNG CỔ
...quan...hà.. .
Tiểng kẻng thu quân tắt lim từ bỏ bao giờ...
Hoàng hôn phủ khóa lên bãi chiến một vẻ u buồn lạnh buốt tiêu sơ
Lá rừng rơi rụng như mưa
Phải chăng xây hộ nấm mồ mang lại ta!
Máu đào theo lệ tuôn sa
Nhắc câu chung thủy, lòng ta nghẹn ngào
Câu 5: (nhạc)
Máu đào tuôn ướt át nhung bào
Chí anh hùng vùi trong kiếm đao
Bóng chiều rơi cuối nẻo biên thùy (về vọng cổ)
Ta thấy miền xa như rũ bóng quân kỳ...
...Ta mong muốn kêu lên tía tiếng Bạch Thu Hà...
Bạch Thu Hà ơi! Tim ta như xong đập, huyết tuần hoàn ngưng chảy khắp châu thân. Thôi thôi lỡ xã rồi tiếng hứa hẹn trăm năm. Từ bỏ đây thiếu phụ có nhớ mang lại ta hãy dìm câu “Túy ngọa sa ngôi trường quân mạc tiếu – kim cổ chinh chiến kỷ nhân hồi“.
Câu 6: Bạch Thu hà...Bạch Thu hà ơi! nữ đã bao phen vượt suối trèo non để lưu lại vẹn ngày tiết trinh. Ta cũng mấy bận lao mình trong nắng gió. Chuyện hàn ôn chưa cùng cả nhà cạn tỏ, thì giọt máu bình thường tình đang nhuộm thắm chinh y. Từ phía trên hết nợ, hết duyên, không còn ân, không còn ái...Lưỡi gươm thiêng ta xin gởi lại cho những người yêu hài lòng Bạch Thu hà.
Nhạc
Hỡi tình tầm thường ơi!
Đường lâu năm mịt mùng em không tới nơi
Mây nước bi ai cơn lửa binh
Hết nhắc chuyện bình thường tình… (về vọng cổ)
…Khóc than riêng em 1 mình ./.
DÒNG SÔNG QUÊ EM
Nữ: loại xuồng nhỏ tuổi đưa em về làng nhỏ.
Nghe rầm rì câu hát ngay gần xa.
Nam: chiếc sông quê em rất đẹp ánh trăng ngà.
Nghe câu hát xa xa lòng anh bỗng dưng nhớ.
NHẠC
Nữ: Ơi! Ơi Vàm cỏ đông, ơi hỡi cái sông. Nước xanh biên biếc chẳng đổi thay dòng. Đuổi Pháp đi rồi nay xua đuổi Mỹ xâm lăng. Giặc bỏ mình giặc sông càng xanh trong. Giặc bỏ mạng giặc sông càng xanh trong.
VỌNG CỔ
1/ Nam: tự buổi thân quen nhau anh thường kể đến em nghe chuyện màu xanh da trời trên dòng sông vàm cỏ. Kỷ niệm quê nhà hay tình em đó rồi năm tháng cách nhau như nhỏ sóng bé dại trong.......lòng.
Dòng nước trong veo soi ánh trăng rằm. Mấy mươi năm sông thuộc ta ra trận là bấy nhiêu lần chở nặng nề chiến công. Màu xanh da trời quê hương phệ lên trong bom rầm lửa đạn. Nắng dãi mưa ngàn bao gồm tình bà bầu chắc chiu. Cái sông tôi yêu thương chở đầy nhung nhớ.
2/ Nữ: Vàm cỏ ngọt ngào như tình bạn em gái nhỏ. Vẫn ở mặt anh không rõ tự bao giờ.
Nam: Long an ơi chung thủy đợi chờ. Quê nhà anh là bài xích ca bất tận. Trung dũng kiên cường đánh giặc toàn dân.
Nữ: Qua vàm cỏ đông lại nhớ về tân trụ hỏi ở đâu không với kỷ niệm quê hương. Mất mát đau thương càng tốt giọng hát, cay đắng mặn nồng vẫn thơm ngạt ngào tình em.
TRĂNG THU DẠ KHÚC
Nam: Gió lên đi mang đến tình ta say ước mơ. Lâu nay mong chờ. Ánh trăng song bờ.
Nữ: bạn đi thương ghi nhớ quê hương. Nghĩa phổ biến giữ vẹn nghĩa tình nhan sắc son mến yêu.
Nam: loại sông tôi yêu hay chiếc sữa mẹ hiền. Chở che bom đạn nuôi bầy con yêu thương qua mon năm.
VỌNG CỔ
5/ Nữ: sản phẩm dừa nước lung linh ru bản thân trong nắng nóng mới, xuân đến xuân đi mấy mùa mong chờ thời gian ơi chở nổi mong.......chờ.
Tình quê hương không bến ko bờ. Nơi không tới chưa quen cơ mà sao thấy nhớ. Miền hạ hiện thời vui lắm phải không anh. Giờ đồng hồ hát tối đêm của lũ em nhỏ. Vàm cỏ đông, ơi vàm cỏ đông. Gồm phải máu phụ thân anh mấy lần rơi đỗ cho mảnh đất nền Long An thêm rực rỡ tên vàng.
6/ Nam: Anh đã giữ greed color trên loại sông Vàm cỏ, duy trì êm đềm đáng nhớ tuổi thơ. Giữ mang lại Long An bài xích ca mến nhớ, giữ ánh trăng kim cương giữ ngôi sao nhỏ tuổi quê ta. Nghe tiếng em ca trên loại sông giải phóng. Lòng lâng lâng như cơn mơ ban đầu.
NHẠC
Nam: Ở tận sông Hồng em có biết quê hương anh cũng có dòng sông. Anh mãi gọi trong tim tha thiết. Vàm cỏ đông ơi vàm cỏ đông.
NỮA ĐỜI HƯƠNG PHẤN
Hương: Dẫu biết em gồm thành hôn cùng với dượng bố đây. À…mà không … dẫu biết em kết giao với ai đi nữa, thì chị cũng núm về với …
PHỤNG HOÀNG
… Em. Để mừng ngày em xuất giá, cho sung sướng của bố má.
Chị được nở phương diện mày với lối buôn bản bà con.
Diệu: Chị Hai…chị Hai…
Hương: Còn dượng bố đây, là một trong những thanh niên có học thức lại đường hoàng.
Chị cực kỳ sung sướng, thấy em có một người ông chồng đúng như lòng chị cầu mong.
Tùng: Chị nhị ơi, chị nói bỏ ra câu ấy đến đau lòng, mà lại ai tê cũng đau buồn muôn phần.
Chớ nào cần đâu fan ta phụ bạc, tại số trời biết nói sao hơn.
Diệu: Anh thì thầm ai nhưng mà em đây thiếu hiểu biết được. Anh hãy phân tích ngọn ngành, kẻo nhưng mà em đây phải thắc mắc với lòng.
Tùng: Diệu … Em nghe anh nói nè.
Diệu: Chuyện gì...anh nói đến em nghe đi
Hương: Không...không.... Nếu thương fan thì xin đừng có nói ra. Mà tội nghiệp mang đến em của bạn ta.
Thà chịu khổ 1 mình chớ đừng để sầu đến em.
Diệu: Chị Hai, chị cũng biết chuyện nầy nữa hả, chị Hai? Chị nói mang đến em nghe đi chị Hai.
Tùng: Ôi đau buồn thay, mong mỏi gọi tên ai mà gọi chẳng cần lời. Diệu ơi em hãy nghe đây là sự thật.
Diệu: Là sao hả anh???
Hương: Không, không…..Tôi van vỉ Dượng Ba…
Tùng: thực sự chị Hai đấy là …
Hương: Chị đây là chị ruột của em.
TÔ ÁNH NGUYỆT
TRƯỜNG TƯƠNG TƯ
Nguyệt: Trái tim…vỡ nát buổi ban đầu, tình là sầu, đời là mộng, chị em đây new thêu 2 cánh uyên ương.
Giữa..ơ.., tiếng..ơ..nhạn kêu sương….
Nghỉ lại..ơ…phận bản thân càng thương..ơ..
Ôi hỡi con ơi..ơ..suốt 18 năm qua, bà bầu cam khổ sổ biết mấy chừng..chờ hóng ngày con lớn khôn.
Minh: (ho..) Nguyệt em…
Nguyệt: dạ kính chào thầy, mời thầy ngồi, mời thầy dùng nước.
Minh: Đã những lần tôi van em, đừng gồm kêu tui bằng cái giờ đồng hồ thầy, nó giận dữ lắm.
Nguyệt: Vậy chớ…thầy ước ao tui kêu thầy bằng gì..
Minh: bằng gì rồi cũng được, quyền của em..mà
Nguyệt: hứ..dùng giờ đồng hồ thầy xưng hô thì thầy thấy khó khăn chịu, còn cần sử dụng tiếng nào nhẹ nhàng êm ái khác, thì ruột gan thầy đang biết, sao thầy không chịu nói ra.
Minh: Trời ơi….
NẶNG TÌNH XƯA
Nguyệt ơi, anh vẫn cuối đầu ngóng ơn huệ, em rộng lớn lòng tha thứ mang lại anh. Kẻ gây đến em khổ đau lận đận. Suốt cuộc đời duyên nợ dở dang.
Nguyệt: Lương tâm thầy cắm rứt chăng ?
Minh: Tui mong mỏi chuộc lại lỗi lầm xưa.
Nguyệt: nhằm chiều ý thầy, tui vẫn kêu thầy bằng mình, hoặc cha thằng Tâm, hay chỉ bằng anh thôi.
Minh: Mình…ba thằng Tâm…nếu được tiếng mình, tức là em sẽ sẵn lòng tha ..thứ.
(Vọng cổ câu 1) Nguyệt ơi, từ bỏ nay bọn chúng ta chăm lo gọi nhau cho tới hơi thở sau…cùng.
Nửa đời còn sót lại anh cùng với em đính thêm bó mặn nồng.
Tuy không mặt đường hoàng giá bán thú, nhưng lại cũng là vợ chồng sau trước gồm nhau. Bạn ta ngờ vực đặt thành vết hỏi, nhưng làm sao người ta gọi được anh cùng với em đã vượt ra độ lớn gia đình. Nguyệt ơi, là họ nối lại mối tình xưa dang dở.
Xem thêm: List Những Bài Hát Hay Nhất Về Đà Nẵng Thành Phố Tôi Yêu, Vẫn Mơ Về Đà Nẵng
Nguyệt: bị buộc ràng vào quá khứ thì lúc này mỗi một mình tôi nhức khổ. Còn cho vừa khéo ý anh thì sẽ thêm một người thiếu phụ khác là bà xã của anh vẫn khổ đau, thôi thì ….
LÝ GIAO DUYÊN
Anh khiến cho tôi, cam bề, gối chiếc..
Tình yêu thương thuở ban đầu, như nước rã qua cầu
Vừa gặp mặt thì đã xa
Thôi thì tình của bọn chúng ..ta
Riêng đành chịu đựng xót..xa
Miễn cho con khôn lớn đề nghị người
Kể như trọn nhiệm vụ của anh, tiếc làm gì cái thuở tóc xanh
Trở về vọng cổ
Minh: Nhưng tại chỗ này anh là tía của thằng Tâm, gặp gỡ gỡ má thằng trung ương với tất cả niềm nhớ thương trọn vẹn. Nhỏ của họ thằng trọng điểm sẽ tốt nghiệp ra trường, sắp sắp tới anh sẽ chọn ngày lành tháng tốt, nhằm vợ ông chồng mình mừng cuống nâng ly, chúc mừng con trong cái sự kiện thành hôn….
Nguyệt: trung ương ơi, thương con người mẹ chỉnh tính gửi kim cương con trong thời gian ngày cưới, chứ danh nghĩa làm sao mà mẹ dám nghĩ mang đến chuyện nâng ly.
Minh: em gửi quà gì cho bé ?
Nguyệt: đây…mặt gối thêu còn dang dở
Minh: chim uyên ương à?
Nguyệt: vào ánh chớp nền trời đây đó, uyên ương và cuộc sống thường ngày tuyệt vời
Minh: dịu dàng từng con đường kim mọt chỉ,
Có trái tim fe son tình chung.
Nhịp nhàng phương trời xa thẳm.
Duyên lứa song sắt son chờ mong.
Vậy mà bao nhiêu năm rồi, em thảnh nhiên như tín đồ qua đường xa lạ. Trong những lúc anh ấp ủ, anh mến yêu một tổ uyên ương yên ả hạnh phúc. Còn em thì lạnh nhạt từ chối, khiến cho anh phía trên thêm nát ruột xé lòng.
(nói): Nguyệt em, em hãy đến anh 1 ân huệ
Nguyệt: bọn họ nên giành toàn bộ những điều tốt đẹp tuyệt vời nhất cho con.
Minh: còn bọn chúng ta…?
Nguyệt: hãy sống như đôi chim uyên ương trong yếu tố hoàn cảnh thiên nhiên khắc nghiệt. Lúc thời tiết đổi thay. Một con không may bồng bềnh trong biển khơi cả, thì từ đó, bé còn lại 1 mình được sức gió, vẫn mon tháng ngày ngày sẽ gào khổng lồ trên sóng dữ.
Minh: nhưng từ rất lâu rồi..em
Nguyệt: (Ngâm thơ)
Giấc xuân mộng từ rất lâu rồi cam trống trãi,
Tình gối chăn ni vẫn chịu đựng lạnh lùng.
Nghĩa chị em con xin được thời gian trùng phùng
Duyên can lễ quan trọng nào tái hợp
(Vọng cổ câu 5) Gương xưa đang vỡ làm đôi mọi người một nửa , họ soi vào bước đi con đang lẫm chẫm trên …đời..
Quãng đường xa còn hắc búa thăm thẳm xa vời.
Thằng trọng tâm sẽ như thế nào, trước cảnh chợ đời cung cấp lợi download danh. Buổi giao thời, new cũ đổi thay, bọn họ là nàn nhân của mái ấm gia đình tập quán. Thì nay chúng ta phải hỗ trợ cho con thoát khỏi, chiếc hơn thua vô ơn phủ phàng.
Minh: em à, anh đang lo không hề thiếu cho con, từ nhỏ dại đến lớn, nó rất đầy đủ 1 đồ vật gì hết..em biết không..nó tất cả hiếu lắm em à.
Nguyệt: Theo tôi bởi vậy cũng chưa tồn tại đủ, nhưng mà thương con á..là phải sống và cống hiến cho trọn vẹn vì con. Đừng để nó rơi theo vệt cũ lối mòn của chúng ta ngày trước. Chìm ngập trong lớp rong rêu cặn buồn phiền ao tù, hãy chấp cánh khiến cho nó bay xa, cho nó thấy đất rộng trời cao, núi hiểm rừng sâu và biển khơi cả muôn trùng. Nói cùng với nó, hiện nay tình khốn khổ của bạn dân vẫn trên cổ với tròng, cho nó được sáng đôi mắt sáng lòng, sáng tỏ thế nào là ghét là thương.
Minh: Nguyệt à, từ rất lâu em vẫn cự tuyệt xua đuổi anh, dẫu vậy lần này em hãy cho anh thỉnh thoảng.
Nguyệt: ko được
Minh: ko được, tức là em sẽ đi thêm cách nữa với người khác à?
Nguyệt: anh Minh, giả dụ anh còn theo công ty nghĩa gia đình hẹo hòi, thì xuất sắc hơn, anh đừng mang lại đây nữa
Minh: được rồi, ví như vậy thì tự nay họ cùng lo cho bé vậy, anh về nha Nguyệt
Nguyệt: dạ, anh về
Minh: anh về nha Nguyệt.
Nguyệt: dạ anh về…. Anh Minh
Cảnh 2: chổ chính giữa xuất hiện
Tâm: xin chào bà
Nguyệt: xin chào cậu, xin lỗi cậu, cậu đến đây có bài toán chi
Tâm: có việc quan trọng tôi mới đến đây làm phiền bà
Nguyệt: câu hỏi chi mà nên thiết
Tâm: một chút bà vẫn rõ
Nguyệt: tuy vậy cậu yêu cầu cho tôi biết, cậu là con cháu của ai, mang đến đây có bài toán gì
Tâm: bà thật phân vân tôi à?
Nguyệt: không, tôi lần khần cậu
Tâm: cũng phải, bà thì đâu có nên biết ai xung quanh. Tôi tự reviews cho bà biết, tôi là con của cái fan mới trong công ty này rời khỏi đó. Cái người đã vày bà, mà bấy lâu nay điên đảo. Còn tôi thì ngược lại, tôi là bé của fan ấy, tôi sẽ làm cho bà đảo điên.
Nguyệt: hả?
Tâm: trường đoản cú trước cho giờ, trước tín đồ lớn tuổi, không bao giờ tôi dám lớn tiếng. Nhưng từ bây giờ vì sự hiếu kính so với cha, sự yêu thương so với mẹ, buộc lòng tôi bao gồm lời có tác dụng bà không vừa ý, muốn bà gọi cho.
Nguyệt: nói vậy cậu đấy là con của
…
Tâm: tôi là con của ông Minh
Nguyệt: cậu thành tâm kính mến thân phụ lắm hả
Tâm: tất nhiên
Nguyệt: cùng cậu cũng nồng nhiệt yêu thương mẹ của cậu chứ gì…..
Tâm: dĩ nhiên rồi …đã kính phụ thân thì nên yêu bà bầu rồi, bà hỏi vòng vo là thừa
Nguyệt: cậu, cậu quả là 1 trong những đứa con chí hiếu. Tôi..tôi cũng có 1 đứa con, nó tương tự y như cậu vậy đó, tui yêu thương nó lắm, dẫu vậy mà tui ko được ngay sát nó. Nhìn cho cậu, tôi lại ghi nhớ đến bé của tui.
Tâm: cơ mà rất tiếc tui không phải là nhỏ của bà., vã lại, tôi cho đây không hẳn cầu đem tiếng khen.
Nguyệt: sao vậy, làm bé đối với cha biết kính mến, đối với mẹ biết yêu dấu , giỏi đẹp vậy, cậu phải làm cho tui khen cậu chứ. Dẫu vậy cậu à, tui cũng nhắc thêm vào cho cậu nhớ, ngoại trừ cái việc hiếu thảo với cha mẹ trong mái ấm gia đình , cậu cũng phải có mối quan hệ với bà bé ruột giết chòm xóm nữa đấy cậu.
Tâm: qua lời lẽ thì bà tỏ ra là người dân có họ, bao gồm hiểu biết, nhưng lý do bà lại ko độ xét việc của bà làm, và lại đan trung khu phá hoại gia đình êm nóng của tôi, bà sexy nóng bỏng ba tôi, tạo nên ba tôi ngất ngây điên đảo, làm cho mẹ tui u ai oán khóc lóc, cơ mà nói đúng ra là chị em tui ganh tức.
Nguyệt: mẹ cậu tị tức ?
Tâm: chứ sao? ớt nào mà ớt chả cay. Nhà tui hồi trước vui vầy niềm hạnh phúc bao nhiêu, thì hiện nay ba tui 1 góc, má tui 1 góc, không có ai nói cùng với ai hết, cả 2 trầm dìm thâu tối suốt sáng.
Nguyệt: biết chừng đâu, thân 2 ông bà có một nguyên nhân sâu sát nào đó.
Tâm: không, nguyên nhân rắc rối là do bà..do bà. Tôi đã mày mò và quả quyết như thế. Cho nên từ bây giờ tui mang lại đây, yêu ước bà hãy tốt giao với cha tui.
Mà bằng cách tốt độc nhất là bà yêu cầu rời khỏi địa điểm ….đây.
Nguyệt: cậu..
Tâm: không được thiết kế ăn, sinh sống nơi này.
Kể tự hôm nay.
Dứt mặt đường qua lại với bố tui.
Bà thu xếp dọn nhà đi thiệt xa, ko được chần chừ chần chờ.
Nếu cơ mà trì hoãn thay tình.
Đừng trách tui chẳng vật dụng tha.
Nguyệt: nhưng cậu à, tui…
Tâm: còn như bà túng bấn cô đơn.
Mà bao gồm ý oán hờn, thì tôi sẽ cho tiền.
Bà làm cho lộ chi phí mà dời chân.
Bước đầu khó khăn khăn, tôi giúp bà làm ăn uống lương thiện lối hoàng
Đừng trở về ong bướm qua đường
Như trước giờ làm việc đây.
Bà hãy nhớ lời tôi, đây là số bạc tình 500 đồng.
Tôi để giúp đỡ cho bà, bà hãy dọn đi cho từ trần mắt
Nếu mà lại từ chối, còn tìm giải pháp chối quanh
Tôi hẹn trong 1 tuần thôi, thì bà đang biết tay tôi.
(nói) Tui xin lập lại, đấy là 500 đồng. Tôi cho, tôi đến bà, tôi hẹn trong 1 tuần lễ , bà bắt buộc dọn đơn vị đi khu vực khác, nếu còn trì quỡn bà sẽ biết tay tui.
Nguyệt: Tâm, nhỏ đuổi mẹ à…cậu không hiểu nhiều gì hết, cậu không hiểu biết nhiều gì hết. 18 năm trước shop chúng tôi yêu nhau, tha thiết khao khát đã nên bà xã nên chổng. Nhưng lại không, vày mệnh lệnh của mẹ cha, sự áp để trong hôn nhân, đạo lí khắt khe, phận làm con buộc công ty chúng tôi phải tuân theo một cách nhu nhược mù quáng. Tôi đã không còn đi dòng quyền có tác dụng vợ. Rồi để đảm bảo giọt ngày tiết đang có mặt trong tôi, tôi phải âm thầm trốn đi và sinh nhỏ trong cảnh đói nghèo, bí thiếu. Nhưng mà sự bựa cùng, cộng thêm những bất công, những định loài kiến xã hội, giành riêng cho phận bầy bà như tui, một lần tiếp nữa tui đã không còn đi loại quyền có tác dụng mẹ.
Tâm: bà làm chị em ai, bà điên rồi, bà là tín đồ đan trọng tâm đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác
Nguyệt: không, tôi không phá hoại hạnh phúc của người khác, tôi khôn xiết tôn trọng niềm hạnh phúc của fan khác. Nhưng mà chẳng lã suốt cuộc sống tôi bắt buộc đánh mất đi loại bổn phận, chiếc quyền làm mẹ nữa hay sao?
TÌNH ANH BÁN CHIẾU
Hòòòòo ....... Ooơơơi! Chiếu Cà Mau nhuộm màu tươi thắm, công tôi cực lắm mưa nắng dãi dầu. Chiếu này tôi chẳng chào bán đâu, tìm kiếm em ko gặp, hòòòòo ...... Ooơơơi, tìm em không gặp tôi gối đầu từng đêm.
(vọng cổ)
Ghe chiếu Cà Mau đã gặm sào trên bờ kinh xẻ Bảy sao cô bé năm xưa chẳng thấy ra ... Chào. Cửa vườn cô đã khoá kín tự hôm nào. Tôi đã vác song chiếu bông từ dưới ghe lên xóm Rẩy, cái áo nhuộm bùn đã rục rịch giọt mồ hôi. Nhà đất của cô sớm muộn vắng tanh, trong gió rét mướt chiều đông bỗng có ai dạo lên tiếng nguyệt cầm, như gieo vào lòng tôi một nỗi bi thiết thê thảm.
Cô đã đặt song chiếu bông bề dài hai thước, có lẽ rằng để điểm tô ở chốn loan phòng. Từ bây giờ cô vẫn quên tôi để cất bước theo chồng. Cô ơi, đôi chiếu này từ bỏ tay tôi dệt lấy, tôi đang lựa từng cọng lác, sợi gai. Tuy vậy khi tôi mang lại nơi thì cô đã rời quăng quật quê đơn vị qua xứ khác. Tôi đứng trước cổng vườn xưa cùng với nỗi bi quan man mác, còn song chiếu này tôi biết tặng ngay cho ai.
Nhớ năm kia khi ghe vừa đậu tới vàm kinh bổ Bảy, cô tươi cười hí hửng đón tôi. Cô đưa tôi vào mang lại tận chống riêng nhằm đo ni loại giường gõ đỏ. Cô đặt có tác dụng đôi chiếu với hỏi qua giá chỉ cả, tôi trả lời lấy giá thấp làm quen. Khi tôi sắp đến sửa lui ghe, cô còn ra mang lại bến dặn dò kỹ lưỡng. Sau khi cô đà tảo gót, loại áo bông hường chết thật dạng sau mấy lùm tre. Cô ơi, cô tất cả biết đâu tôi đã mang nón lá che ngang để lốt đôi làn nước mắt, vì chưng tôi không thích bàng quang trần giới họ mỉm cười chê tôi là một kẻ si tình.
(nói lối)
Khi hỏi lại xóm giềng, tôi mới biết, cô theo ông chồng đã được bốn trăng qua. Mình dám đâu không đúng hẹn với người ta, mà họ đành đoạn quăng quật nhà đi xứ khác.
(vọng cổ)
Tôi vác đôi chiếu bông cơ mà cõi lòng chảy nát, bước đi đi như thể xác không ........ Hồn. Nước đôi mắt cứ tuôn rơi theo lá rụng bên trên đường. Gió đông vụt vù thổi mạnh, lạnh đất trời, lạnh đến hơn cả tâm can. Fan ta đã bao gồm đôi rồi, chiếu chăn đâu nóng bằng bạn tình chung, để mình vác cặp chiếu bông, chờ đón chi nữa đến uổng công đợi chờ.
Khuya tối nay ngồi đợi nước lớn, nỗi bi thương đau cứ canh cánh bên lòng. Tôi thấy đời tôi sao nóng sốt vô cùng. Còn chi bi thiết hơn nghề buôn bán chiếu, chỉ để tô điểm loan phòng cho đều gái còn xuân. Tuy thế khi cất cách sang ngang lại không một lời thăm hỏi từ giả, cho đến đôi chiếu bông tôi đã uổng công ngồi dệt mấy ngày đêm ròng rã, nhưng mà nay vẫn còn đấy nằm trơ ở dưới khoang thuyền.
(nói lối)
Gió đông ơi, đừng thổi nữa, lòng ta giá lắm gió đông ơi! Tôi nhổ sào cho ghe chiếu trôi xuôi, lòng trĩu nặng một nỗi sầu tê tái. Tôi ngồi lặng sau lái, đôi mắt vẫn hướng nhìn địa điểm nẻo cũ, vườn cửa xưa. Hỡi ôi, dòng sông Phụng Nghiệp nó chảy ra bảy ngã, mà sao lệ của mình nó cũng lai bóng muôn dòng. Tất cả ai phát âm được tấm lòng của tớ với cô nàng mỹ miều bên trên kinh xẻ Bảy. Sông sâu mặt lở, mặt bồi, tình anh buôn bán chiếu trọn đời ko phai.
VỤ ÁN MÃ NGƯU
Oanh ơi ! giờ đồng hồ này em vẫn ở ở đâu ...
Em bao gồm biết là anh và nhỏ đang nhớ em ko ...
Bà bé cô chưng ơi ! gồm ai thấy cô ca sỉ thục Oanh ở chỗ nào không có tác dụng ơn chỉ dùm tôi cùng với ...
Nhạc: Anh sẽ bao đêm bao ngày thương lưu giữ ...
Ta sống cùng mọi người trong nhà trong niềm hạnh phúc êm đềm ...
Nhưng ai đó đã gay cho ái tình tan vở ...
Để tình tầm thường thủy nay đành lở làng ...
Để tình phổ biến thủy ... Ni đành lở ... Làng mạc ...
Cổ nhạc: Em ơi mon bảy … mưa ngâu gồm cầu ô thước trên ngoài hành tinh chức nữ tái ngộ ngưu lang sau một năm dài xa … vắng, còn anh lưu giữ em chỉ bởi giấc mộng khóc hận gì ai gây cảnh đắng cay, để giờ anh sống kiếp ... đơn côi, biết về đâu khi mặt đường tương lai mờ mịt tâm về tối mà lối đi về không tồn tại ... Ngày mai vì tín đồ ta cướp đi hai con mắt của ... Anh ... Rồi ...
Oán than kêu gào biết cùng ai, sớt phân chia thương sầu, ơi fan ơi ! đớn đâu trong trái tim thương cành xanh ... úa tàn vào sớm mai, thương cành xanh … úa tàn trong sớm mai ...