Diệp Tử Ái thốt lên tiếng kinh ngạc, Nhã Tịnh kề bên thấy dung nhan mặt cô xanh méc ko khỏi băn khoăn lo lắng hỏi "Cậu chẳng sao chứ?" Diệp Tử Ái nỗ lực giữ bình thản quay sang nặn ra niềm vui gượng gạo "Tớ ko sao" "Ê khoan đã! Anh ấy chính là cái người ngày hôm trước bế cậu đi đúng không?" Nhã Tịnh chăm chú quan sát khuôn mặt đang tỏa sáng trên sân khấu kia thắc mắc nói Lôi Vũ nhảy cười vỗ vỗ vai của Nhã Tịnh "Đúng rồi a...chính là Bạch Tổng của Ngôn Thị khét tiếng trong truyền thuyết thần thoại đó nha" Đột nhiên bị vỗ vai Nhã Tịnh trừng mắt nhìn cậu ta biểu cảm mất thoải mái và tự nhiên đẩy tay cậu ta ra "Nè nè đừng bao gồm đụng vào tôi" Lôi Vũ thấy bội nghịch ứng của cô như vậy không khỏi cười nhạt càng manh hễ hơn trực tiếp khoát vai cô ủy mị nói "Thôi nào bạn học Nhã...dù sao họ cũng quen biết nhau lâu vậy rồi đụng va chút gồm sao đâu!" Nhìn cỗ dạng bỡn cợt của cậu ta khiến cho cô càng ngứa ngáy khó chịu mắt.
Bạn đang xem: Bạch tổng và diệp thanh nhã
Quen thuộc biết sao? Đúng ra là chỉ biết tên thôi chứ khôn xiết ít lúc cô cùng với cậu ta thủ thỉ với nhau. Chưa kể cậu ta lúc nào thì cũng bày bộ dạng này đi cợt những cô nàng khác. Nghĩ mang lại đây gương mặt cô càng cực nhọc coi hơn thiếu hiểu biết nhiều sao lại có chút tức giận. "Hai cậu chờ mình chút mình đi dọn dẹp vệ sinh một lát" Diệp từ Ái như không hề đủ kiên nhẫn để nghe hồ hết lời tuyên bố của Bạch Tử Ngôn sống trên kia, lồng ngực cô như bị cái gì đấy đè nén khó thở vô cùng, cô cần được đi điều chỉnh lại vai trung phong trạng. Người đàn ông này quả là không đùa được, không ngờ rằng anh ta lại là cổ đông lớn số 1 trường của cô hèn gì thỉnh thoảng anh ta cứ lại xuất hiện thêm thần bí gặp cô Lưu. Lúc này cô như đã hiểu ra. "Ừ cậu đi đi" Nhã Tịnh mỉm cười cợt vui vẻ nói. Nói đoạn Diệp Tử Ái cố gắng chạy thật nhanh ra ngoài, hôm nay tầm mắt của Bạch Tử Ngôn cũng bị một cô gái nhỏ nhắn thân hình quyến rũ đang lướt qua giữa đám đông. Từ lúc bước đi đây đôi mắt anh luôn luôn luôn nhắm tới phía cô. Từ bây giờ quả thực cô khôn xiết xinh đẹp, khi vừa nhìn thấy cô trọng điểm tình anh lập tức vui vẻ. Cảm hứng nhớ nhung cô cứ dồn dập có tác dụng anh quan yếu không chuyên chú tới người con gái này, vậy mà giờ đây cô lại bỏ ra phía bên ngoài không biết là vẫn đi đâu? Ánh đôi mắt càng trở nên lanh tanh anh nói nhỏ dại với cô Lưu nào đó rồi cũng hối hả đi theo cô. Diệp Tử Ái sau khoản thời gian thoát khỏi chỗ đông đúc ngột ngạt và khó thở khi nãy vai trung phong trạng liền cảm thấy đỡ rộng một chút. Hôm nay cô nhìn bao bọc rồi toan đi tìm kiếm nhà dọn dẹp khi chân còn chưa đi được bước nào thì đã trở nên một giọng nói rất gần gũi kêu lại "Tử Ái..." Cô theo các bạn năng xoay đầu theo phía phát ra giọng nói đó. Ánh đôi mắt cô chợt dừng lại nơi khuôn mặt Vu Dịch. Anh ta cũng mang đến đây sao? chưa hẳn chứ? Cô new vừa thoát ra khỏi tên Bạch Tử Ngôn kia mà, giờ lại gặp mặt anh ta sinh hoạt đây! Đúng là ý trời. Diệp Tử Ái vờ như không nghe thấy tức thời xoay bạn bỏ đi. Bất ngờ cổ tay cô bị một sức lực kéo lại va vào bạn anh. "Em định đi đâu?" "Bỏ tôi ra...Vu Dịch sao anh lại sinh hoạt đây?" Diệp Tử Ái nỗ lực gỡ tay của anh ý ra nhưng bắt buộc nào làm cái gi được đành giận dữ trừng góc nhìn Vu Dịch Vu Dịch cũng không còn né tránh ánh nhìn đang khó tính không vui của cô ý liền không nhanh không lờ đờ đáp lại "Em quên rồi sao? Anh cũng là cựu học sinh của trường mà..." Diệp Tử Ái bây giờ nhớ lại lời của Nhã Tịnh nói dịp ở cửa hàng quần áo là sự kiện này còn có sự góp mặt của cựu học tập sinh bầy anh khóa trước của trường về. Tầm mắt cô vô tình thấy được một bó hoa hồng đỏ tươi được gói rất đẹp đã ở trên tay của Vu Dịch. Không hiểu biết nhiều sao tim cô lại như mất phanh đập bạo phổi liên tục. Thừa nhận ra góc nhìn của cô Vu Dịch khẽ cười êm ả dịu dàng nói tiếp "Tử Ái bó hoa này anh đặc trưng đặt người ta có tác dụng để khuyến mãi cho em đó. Em ham mê không?"Nói rồi tay đang cố kỉnh hoa cũng lập cập đưa trước phương diện cô Diệp Tử Ái gương mặt cứng đờ, không hiểu vì sao anh ta lại khuyến mãi hoa cho cô. Đáy lòng càng trở nên nặng trĩu dẫu vậy cô quan yếu nào để mình bị sa lầy thêm lần nữa, sắc đẹp mặt càng trở bắt buộc cứng rắn tráng lệ "Anh không nhất thiết phải làm đều chuyện này...giữa chúng ta đã không hề là gì của nhau nữa rồi! tín đồ anh nên khuyến mãi bó hoa này chưa phải là tôi" Những khẩu ca của cô như từng chiếc kim nhọn đưa vào trái tim anh rỉ máu ko ngừng, anh càng cảm thấy mình thật tất cả lỗi với cô hơn nhưng lừng khừng làm nỗ lực nào để bù đắp phần nhiều tổn thương nhưng mà anh đã gây nên cho cô 2 năm trước. Ánh mắt không còn nét cười chú ý cô đầy sầu não "Em vẫn còn đấy giận anh sao? Anh thiệt sự là bao gồm nổi khổ riêng bắt buộc mới đính ước với Khiết Tần Lam. Chuyện 2 năm về trước là một sai trái lớn nhất trong cuộc đời bạn bè biết không? tự trước tới thời điểm này anh luôn và chỉ yêu 1 mình em...Tử Ái bọn chúng ta ban đầu lại đã đạt được không hãy nhằm anh quan tâm em như trước...được không?" Nổi khổ riêng sao? Diệp Tử Ái thật sự phân vân Vu Dịch tất cả chuyện gì bắt buộc nói đến cô biết nhưng mặc dù cho có là gì như nữa sự thật là anh vẫn đang đính hôn với người khác cũng tương tự đã quay lưng lại cùng với cô! "Anh ko cần phân tích và lý giải với tôi làm gì! Chuyện của anh tôi không tương quan càng không thích bị dây vào. Anh buông tha mang đến tôi đi đã có được không? Tôi cầu xin anh!" không hiểu sao vừa nói cùng với Vu Dịch câu này khóe mắt cô gồm chút cay. Cô đau lòng sao? "Không! Anh tuyệt nhất định sẽ không còn buông tay em thêm lần như thế nào nữa...Tử Ái hãy tin anh" Vu Dịch dịu nhàng rứa lấy cằm cô bắt cô đối lập với anh Diệp Tử Ái như không hề sức chịu đựng đựng được nữa cô chỉ ý muốn mau chóng thoát khỏi nơi đây thoát ra khỏi Vu Dịch vì chưng càng ở chỗ này lâu cô hại mình có khả năng sẽ bị anh làm cho điên hòn đảo lên mất. Nhanh chóng cô hất tay anh ra giọng lạnh như băng nói "Buông tôi ra...anh đừng chạm vào tôi. Mau quăng quật tay tôi ra mau" "Tử Ái..." Vu Dịch nỗ lực níu kéo lấy cô không nhằm cô có thời cơ chạy thoát. Một màn đưa đẩy do vậy vô tình lọt được vào mắt của Bạch Tử Ngôn tia lửa giận tưng bừng bộc phát. Anh tức thì đi mang đến chỗ hai tín đồ kia sau đó liền núm lấy tay sót lại của Diệp Tử Ái kéo về phía mình. Bất ngờ bị cụ lấy tay tê Diệp Tử Ái tròn xoe hai con mắt xinh đẹp hoảng loạn quay sang quan sát "Bạch Tử Ngôn? Anh làm gì vậy?" Anh quan sát cô ko nói gì nhưng lại vẫn khiến cô cảm thấy rét run. Cơ thể cô bất giác bị đông cứng lại. Trường hợp này thật sự là thiếu tín nhiệm nổi mà lại cô lại bị mắc kẹt giữa hai người bầy ông này một lần nữa! "Lại là anh? Mau buông Tử Ái ra" Vu Dịch thấy phương diện cô đang sớm tái xanh khi thấy được người lũ ông này cơn hậm hực cũng không kìm chế được ngay tức thì lên tiếng. "Tôi là Bạch Tử Ngôn...bạn trai của tè Ái" Hả? Cả cô cùng Vu Dịch hầu như thốt lên một tiếng cả kinh. Bạn gái? Sao cô không hề biết mình có một người các bạn trai như anh ta vậy chứ? Vu Dịch ko giận ngược lại còn bật cười khủng nhìn Bạch Tử Ngôn "Anh thiệt biết nói đùa...Tử Ái sao lại là nữ giới của anh chứ? Cô ấy là của tôi" Bạch Tử Ngôn nghe ngừng khóe miệng tức thời nhếch lên tỏ ra khinh thường bỉ, ngán ghét. "Bạch Tử Ngôn tôi xưa nay chưa từng nói đùa...cậu đã hung tàn bỏ rơi cô ấy vào hai năm trước bây chừ cô ấy đã là tín đồ của tôi! Cậu bao gồm tư biện pháp gì mà nói là của cậu?" dù đứng trung tâm nhưng Diệp Tử Ái vẫn cảm giác như tất cả một sức mạnh vô hình nào đó tỏa ra từ người lũ ông này khiến cho cô không khỏi lo sợ. Lỡ như anh ta làm cái gi với Vu Dịch thì sao? Cô thật không đủ can đảm nghĩ Bạch Tử Ngôn sẽ như thế nào nếu như nổi cơn giận dữ lên. Nghĩ mang đến thôi là tim cô đang như muốn chấm dứt đập mặt cắt không một giọt máu. "Anh biết vật gì mà xỉa vào chuyện giữa tôi cùng cô ấy? tốt nhất có thể là anh cần tránh xa cô ấy càng nhanh càng giỏi nếu không thì đừng trách tôi." Lời rình rập đe dọa của Vu Dịch bất giác có tác dụng Bạch Tử Ngôn ko khỏi bật cười. Thương hiệu này trái là phân vân trời cao khu đất dày là gì! Còn dám thử thách anh? người con gái này sớm đã thuộc về anh nhất quyết anh không để cho bất kể tên làm sao dám va đến cô. "Cậu khá lắm! dẫu vậy mà có điều tôi mong muốn nhắc nhở cậu là đừng có bao giờ thách thức số lượng giới hạn của Bạch Tử Ngôn tôi sẽ có được ngày cậu phải hối hận đấy" Vu Dịch vẻ khía cạnh tỏ ra nghi ngờ, anh không thể biết lai lịch của anh ấy ta càng khôny biết anh ta đang xuất hiện ý gì mà lại qua những lời nói này rất có thể thấy anh ta chắc chắn là không hề dễ dàng đối phó! Diệp Tử Ái sau thời điểm anh vận động quen biết người bầy ông này sao? Cô thật sự không yêu cầu anh nữa à? Cho dù là vậy thì anh cũng không thể nào để mất cô thêm lần nữa. Sự sang chảnh không có thể chấp nhận được Vu Dịch thất nỗ lực liền nhanh chóng hướng đôi mắt xuống Diệp Tử Ái "Tử Ái...em không cần phải sợ đi theo anh" Đột nhiên bị Vu Dịch kéo vận chuyển bị lực còn lại níu lấy khắp cơ thể cô như một sợi dây đang căng ra đau cho truyền cho hai tay khiến cô cần thiết nào chịu nổi. "Người cô ấy buộc phải đi theo là tôi!" lời nói đầy độc ác của Bạch Tử Ngôn khiến cho đầu Diệp Tử Ái con quay như chong chóng chưa kể là anh ta còn dùng lực to gan hơn không nhằm Vu Dịch có thời cơ cướp mang cô. Tình núm giằng co này khiến khắp cơ thể Diệp Tử Ái như sắp tới xé ra làm cho hai. Đến mức số lượng giới hạn rồi cô vung hai tay thật mạnh kế tiếp quát mập "Hai người có thôi đi cho tôi không?" "Tử Ái! Anh xin lỗi đã có tác dụng đau em...em bao gồm sao không?" Vu Dịch thấy trên cổ tay cô tất cả một vệt lằn đỏ rất nổi bật dưới làn da trắng tuyết đẹp nhất đẽ, lòng lòng không khỏi dâng lên cảm hứng thương xót. Diệp Tử Ái liếc quan sát anh tiếp nối là Bạch Tử Ngôn. Dáng vẻ của anh ta vẫn tiếp tục dửng dưng không chút biểu tình cố đổi. Gương mặt lạnh lùng trầm tính chú ý cô đinh ninh. Ánh mắt đó tràn đầy sự tức giận nhưng lại lại bị anh đậy giấu rất giỏi chỉ lan ra khí lạnh chết người khiến cô run lên bựa bật. "Các người thật thừa đáng" Nói rồi cô quay fan chạy đi một mạch giữ lại Vu Dịch đang cực nhọc xử nhìn theo. *** lần khần là cô vẫn chạy bao lâu chỉ thấy khi đôi chân không còn sức nhằm chạy tiếp nữa liền bửa ra khu đất kêu lên một tiếng gian khổ thì thời điểm đó cô mới dừng lại. Đôi chân dong dỏng thả trắng ngần bị bao bọc bởi đôi giày cao gót kia vẫn sưng tấy lên, Diệp Tử Ái cực nhọc khăn nỗ lực để mình ngồi dậy tuy vậy lại thiết yếu nào nhấc nổi cơ thể của mình. Cô tức giận cởi đôi giày cao gót ra sau đó không thương tiếc nuối ném đi "Ngay cả mày cũng có tác dụng tao đau sao?" từ bây giờ mọi sự kìm nén khi nãy hầu như bộc phát, Diệp Tử Ái ngồi bất lực khóc ra tiếng. Cô thật không cho là rằng sẽ có được một ngày cô lại trở yêu cầu khó coi vắt này! Vừa new bị nhị người bầy ông tê hành hạ đôi tay còn chuyển phiên cô như chong chóng giờ đây lại bị đôi giầy cao gót này làm chân cô bị thương bao gồm phải số cô xui quá rồi không? Sao cuộc đời cô không dịp nào được vui vẻ không còn vậy? Từ khi còn nhỏ cô đã chịu cảnh phụ vương bỏ rơi bà bầu mất sớm đề xuất sống lệ thuộc vào gia đình nhà chưng mà béo lên vậy mà cho đến khi cô chạm chán được Vu Dịch tưởng đâu anh ấy là người sẽ đem về hạnh phúc mang lại cô giúp sức cô sống tốt hơn là nguồn đụng lực để cô hoàn toàn có thể tiếp tục đi trên tuyến phố này vậy nhưng anh ấy cũng bỏ rơi cô nhưng mà đi! mọi thứ cho với cô phần lớn chẳng bao gồm gì giỏi đẹp cả. Cô đã làm những gì sai chứ? giờ khóc đầy uất ức của Diệp Tử Ái khiến ai quan sát vào cũng thấy xót. Vậy mà ngay thiết yếu lúc kia một đôi giày da black bóng loáng vẫn đứng trước khía cạnh cô. Diệp Tử Ái chú ý xuống đôi giầy da đó ánh mắt dần dịch rời lên trên. Cô càng kinh ngạc hơn trong khi thấy Bạch Tử Ngôn vẫn đứng sừng sững trước mặt cô cúi đầu quan sát xuống. "Anh có phải thấy tôi rất đáng thương không? Rất mong cười tôi đúng không?" Bạch Tử Ngôn khó hiểu nhìn thiếu nữ dưới đất, anh không vồ cập những lời cô vừa nói vì từ bây giờ tầm mắt anh lại bị thú vị vào đôi bàn chân trần hiện nay đang bị trầy xước đến ra máu của cô. Có lẽ là vì khi nãy cô chạy quá cấp tốc còn đi giày cao gót thế nào không trở nên trật chân cũng bị đôi giầy làm cho bong tróc! Sao lại dại dột ngốc mang lại vậy? Cứ bắt buộc tự làm bạn dạng thân bản thân bị yêu đương thì cô new vui sao? Lúc nào cũng để fan khác lo lắng. Đôi chân mày anh chau lại một điểm, anh nhìn bao bọc thì phát hiện nay đôi giầy cao gót sớm đã biết thành cô buông bỏ giận ném ra đằng xa. Không cấp tốc không chậm trễ Bạch Tử Ngôn tiến cho nhặt mang đôi giầy của cô kế tiếp đi về phía Diệp Tử Ái cẩn thận ngồi xuống. Thấy hành vi này của anh ý Diệp Tử Ái có chút bất ngờ, anh ta lại tính có tác dụng gì? Cô bất giác có chút lo ngại đôi mắt long lanh vẫn còn đọng lại vài giọt nước trông thiệt xinh đẹp quan sát anh. "Em sao lại không cảnh giác như vậy? Cứ khiến cho tôi băn khoăn lo lắng mãi nhưng được à?" Bạch Tử Ngôn cố gắng lấy chân cô coi kĩ vệt thương Tim cô như trùng xuống một nhịp, tất cả phải cô nghe lầm không? Anh ta rõ ràng là đang lo ngại cho cô! xúc cảm này siêu quen thuộc góc nhìn của anh ta như thể y như cơ hội lau vệt thương trên tay cho cô nhẹ dàng cảnh giác trông vô cùng giống những tình nhân quan chổ chính giữa cho nhau!. Diệp Tử Ái mau chóng cả tởm cô sẽ nghĩ gì vậy? Anh ta sao rất có thể yêu cô được chứ! Quá ảo mộng rồi cô gái trẻ. "Ai nên anh lo lắng chứ...tự tôi làm cho được không nên anh đề nghị quan tâm" Vừa dứt câu Diệp Tử Ái hung hăng đẩy tay của Bạch Tử Ngôn ra sau đó cố gắng xoa nắn song chân. Nhìn bộ dạng gian khổ nhưng lại nuốm kìm nén của cô làm anh càng thêm bực tức. Đến từ bây giờ rồi nhưng mà cô còn cứng đầu anh thật sự sao phải quan tâm đến cô ấy chứ? chỉ cần bị đắm đuối nhất thời thôi không hẳn sao? tuy nhiên mà khi nhìn đến khuôn mặt nhăn nhó kia đang cố gắng ngồi dậy lại khiến cho anh cần thiết nào chịu được hối hả xoay sườn lưng lại nói "Em còn hy vọng tự mình làm cho sao? Đứng lên còn không được thì em còn tính làm gì? cấp tốc lên lưng tôi đi...tôi cõng em!" Sao? Cõng á? Đầu Diệp Tử Ái vang lên một giờ cô không nghĩ là rằng thương hiệu Bạch Tử Ngôn đó lại dám hạ bản thân cõng cô. Một fan như anh ta tính khí thất thường, hung hăng sang chảnh và kiêu sa lại mong mỏi cõng cô có phải là điên rồi không? quan sát tấm sống lưng dài rộng khỏe mạnh như tường ngăn thành vững vàng trải bất giác làm Diệp Tử Ái rung hễ một chút. Cô hoảng sợ xua tay vội nói "Không phải đâu...tôi hoàn toàn có thể tự đi được!" Bạch Tử Ngôn quay mặt lại nhìn cô thấy khuôn mặt cô gồm chút phiếm hồng như có vẻ đang ngượng thật đáng yêu, anh khẽ cười...tiếng cười trầm thấp làm cô cực nhọc hiểu "Anh cười chiếc gì?" Bạch Tử Ngôn vẻ phương diện đầy sự khiêu khích trêu nghịch thản nhiên vùng lên nói "Nếu em không lo phải ngồi đây suốt đêm thì tôi không nghiền em nữa nhưng lại mà chỉ tất cả điều tôi ý muốn nhắc nhở em...đó là đoạn đường này có không ít dã thú nguy hại nó rất có thể ăn em bất kể lúc nào. Với cỗ dạng em bây giờ muốn chạy cũng hơi cạnh tranh đó nha. Đến thời điểm đó đừng có mà hối hận hận!" Diệp Tử Ái nghe hoàn thành sắc khía cạnh liền rứa đôi sợ đến xanh méc. Dã thú sao? Cô lại không thể biết địa điểm này còn tồn tại dã thú nữa...à mà khoan ở đô thị thì làm những gì có dã thú? Diệp Tử Ái trừng mắt ngẩng đầu chú ý Bạch Tử Ngôn "Anh gạt con nít à? nơi đô thị như vậy này thì làm cái gi có dã thú? Đồ điên!" "Haha...em gồm phải quá ngây thơ rồi ko ý của mình nói dã thú ở đây là bầy ông kia cô gái nhỏ ạ" Bạch Tử Ngôn cười cợt không ngớt góc nhìn bỡn chòng ghẹo nhìn cô trông chẳng đứng đắn xíu nào. Diệp Tử Ái bị anh chọc mang đến tức điên tuy thế vẫn đề nghị kìm lại dù sao anh anh ta nói cũng tương đối có lý. Lỡ như cô chạm mặt phải kẻ xấu thì tất cả trốn đằng trời! không thể để phiên bản thân lâm vào nguy hại được. Nghĩ về vậy cô bước đầu quay sang nhìn anh. Không hề vẻ phương diện hung hăng giận dữ khi nãy nữa mà thế vào sẽ là vẻ khía cạnh rất dễ thương và đáng yêu với hai con mắt to long lanh, song môi anh đào bé dại nhắn. "Vậy anh cõng tôi đi" Bạch Tử Ngôn bị cô chọc cho cười thành tiếng trái là chuyển đổi 180 độ mà. Mới hù dọa cô chút ít đã ngoan ngoãn nghe lời rồi. Mau chóng anh ngồi xuống gửi tấm sườn lưng săn chắc của bản thân mình cho cô. Diệp Tử Ái ngẩn bạn nhìn vài ba giây tiếp nối hít một tương đối thật sâu rồi mới choàng tay lên cổ anh đưa khung người mình lên người anh để anh cõng đi.