*Chương này có nội dung ảnh, nếu khách hàng không thấy văn bản chương, phấn kích bật cơ chế hiện hình ảnh của trình để ý để đọc.Tạ Liên bị Hoa Thành bế trên cánh tay, hướng vào phía bên phía trong hang đá về tối om nhưng đi tới.
"Tạ Liên rước mặt chôn sống đầu vai hắn, không nói một giờ đồng hồ nào. Mặc dù rằng cái gì cũng chưa tồn tại nói, nhưng vì vậy là đầy đủ rồi." 177 chương bắt đầu chịu tỏ tình, rõ là gian khổ =((.
Bạn đang xem: Bướm bạc của hoa thành thiên quan tứ phúc
Nguồn sáng ở bên cạnh hai fan cũng chỉ bao gồm một vài con bướm bội nghĩa đang nhảy đầm múa. Tạ Liên không thấy rõ được biểu tình xung quanh Hoa Thành nhưng lại y có thể cảm giác được, bây giờ cả thân thể với cánh tay Hoa Thành đông đảo đang cứng đờ. Từ trước cho tới giờ không phải Hoa Thành chưa từng ôm qua y, nhưng bây giờ y cảm thấy thật rõ ràng có thứ nào đó trước mắt ko giống. Hoa Thành thậm chí là cổ tay y cũng không va vào. Tạ Liên vẫn luôn nhìn khía cạnh Hoa Thành, y còn cần sử dụng sức chớp mắt tuy vậy Hoa Thành vẫn né đi mắt y, cũng ko cùng ánh mắt y giao tiếp. Rồi hai bạn đi tới một hang đá khác, vào hang đá nọ tất cả một chóng đá. Hoa thành lập tức ôm y thả lên giường. Hắn đang ý muốn làm Tạ Liên nằm xuống, tự nhiên cảm thấy được mẫu gì, tức thì kiểm tra một chút phía sau Tạ Liên, nói: "Bọn họ hạ chú đến huynh?" Tạ Liên vui mừng: rút cuộc phát hiện rồi! nắm nhưng, Hoa Thành ko ngờđến bây giờ mới cảm xúc Tạ Liên tất cả điểm không thích hợp hợp, cũng rất có thể nhìn ra hắn vừa có không ít điều trở tay không kịp. Tạ Liên đang chờ Hoa Thành góp y lau không bẩn Tòng mệnh phù, ai ngờ, Hoa Thành đưa tay ra được một phần thì dừng lại, sau cùng vẫn là thu tay về, yên ổn lặng rước Tạ Liên đặt lên giường đá. Đại khái là vì ao ước Tạ Liên không lo ngại lắng, hắn trầm giọng nói: "Điện hạ lặng tâm. Ta tạm bợ thời sẽ không giết nhị tên phế đồ vật kia. Tuy rằng ta thiệt sự rất mong giết lũ chúng." Trên giường đá kia còn trải một tờ cỏ mới, Tạ Liên ở thẳng fan trên nệm mềm mại, một chút ít cũng ko cộm. Đang lúc cực kỳ khó hiểu bởi sao Hoa Thành không giải chú đến y, ngay tức khắc thấy tay Hoa Thành hướng về phía đai sườn lưng ở hông y, dỡ nút buộc. (amen thắp nến mang lại Thành chủ lão nhân gia) Tạ Liên từ bây giờ ngay cả lục lấp ngũ tạng phần lớn bốc khói, vẫn luôn luôn nỗ lực giãy giụa. Y xúc cảm Tòng mệnh phù trên sống lưng kia bắt đầu mất hiệu lực, liền dùng sức giật chân bản thân một cái, "A" lên một tiếng. Tuy thoạt nhìn y như cá chết đùng một phát hấp hối giãy giụa khiêu vũ một chút, chỉ là phát ra phòng nghị mà không có uy hiếp dẫu vậy Hoa Thành vẫn chớp nhoáng cứng đờ, nháy mắt ngay tức khắc thu tay lại: "Ta sẽ không làm những gì hết!" ngoài ra cảm thấy mình khẩu khí quá mức, sợ là dọa cho tới Tạ Liên, trong lòng Hoa Thành tức tốc sinh ra chống cự. Hoa Thành lui lại vùng phía đằng sau mấy bước, ngữ khí dần lờ đờ lại, trầm giọng nói: "Điện hạ, ta sẽ không còn làm vật gì hết. Huynh... Không buộc phải sợ hãi." Tạ Liên liền đọc rõ. Hoa Thành vẫn không nạm chắc được Tạ Liên sẽ đáp lại dạng hình gì, mang lại nên ngừng khoát liền không nghe y đáp lại, chính vì thế không tuỳ một thể buông y ra. Hắn tương tự như tận lực khắc chế cái gì, lại một đợt tiếp nhữa nói bằng ngữ khí cam đoan: "Điện hạ, tin ta." Một câu "Tin ta" này, đối chiếu với cách nói trong kí vãng của hắn liền cảm thấy có sự thiếu chắn chắn chắn. Tạ Liên nghĩ ko biết vấn đáp thế nào là giỏi nhất, nhưng mà giãy giụa thì lại sợ hắn gọi nhầm càng trầm trọng hơn nên vẫn luôn luôn nằm lặng không nhúc nhích, thành thật thà thật chờ cho đến khi uy lực của Tòng mệnh phù qua đi. Hoa Thành thấy y không còn "chống cự" new đi tới rồi chuyển tay lên, dỡ ra đai sống lưng Tạ Liên. Tạ Liên âm thầm nghĩ: "Tam Lang?" mặc dù rằng Hoa Thành sẽ cởi xống áo Tạ Liên tuy nhiên lại tận tâm không chạm đến thân hình y, vận tốc không nhanh không chậm. Ban đầu là dỡ xuống áo ngoài, kế tiếp mới là trung y. Tạ Liên dĩ nhiên hoàn toàn tin yêu hắn sẽ không còn làm cái việc giậu đổ bìm leo, nhưng trở nên tân tiến theo vẻ bên ngoài này thì hoàn toàn nằm kế bên dự con kiến của y, khiến cho y không ngoài trợn to hai mắt, mãi cho tới khi một nhỏ bướm bội nghĩa bay đến đậu trên đầu vai y, cảm giác êm ấm và ngứa ngáy ngáy bò lên trên đầu vai. Y dùng dư quang sống khóe mắt đảo qua mới phát giác trên vai y hôm nay có chút đỏ tím thuộc hơi tương đối sưng, bao gồm chỗ domain authority còn bị nứt. Nơi nào sau khi bướm bạc trải qua mới thoáng chuyển biến xuất sắc hơn. Là ở chỗ băng thiên tuyết địa sau khoản thời gian bò sờ lăn tấn công liền gìn giữ tổn thương bởi vì giá rét. Chính y cũng không trả toàn cảm xúc được, vì với y, cảm hứng khi đau đã không còn quá nhạy cảm, đông lạnh thì ướp lạnh thôi, tuy vậy có phát hiện là bị thương. Đại khái là y đợi nó trường đoản cú hồi phục. Nhưng chủ yếu Hoa Thành đối với y lại biết rõ ràng chỗ y bị mến hơn, lại còn nhớ rằng nhất định nên xử lý miệng dấu thương mang đến y. Phiên bản thân y khi vẫn hơi xuất thần, Hoa Thành tức thời nâng cánh tay y lên. Phía bên trên tay càng có không ít vết thương bởi vì giá rét. Hơn nữa chính vì kịch liệt mà chạy vội cùng với lôi kéo, có nơi đã chảy máu. Thiệt ra Tạ Liên không hại đau, nhưng mà y lại hại ngứa. Trong tình cảnh này, y không vắt lòng được nhưng nhớ lại ký ức nhỏ vụn của không ít năm về trước. Sơn động black nhánh, thiếu thốn niên run rẩy nhưng đôi tay lại lạnh bỏng, chổ chính giữa lý hồi hộp lung tung đụng chạm, tim đập thuộc thở dốc lộn xộn... Nguyên bạn dạng là vào trí nhớ sẽ mờ nhạt đến không thể mờ nhạt hơn, lại sớm bị năm tháng phong trằn áp lên, nhét vào trong góc. Bây giờ lại ghi nhớ tới, lại sở hữu một tứ vị trọn vẹn bất đồng, thiệt sự là bức cho những người ta ao ước ôm đầu hét chói tai, đặc biệt là hiện trên Hoa Thành làm việc trước phương diện y, cơ hồ như làm cùng một sự tình. Phương diện cùng đầu óc Tạ Liên số đông như hiện giờ đang bị thiêu cháy, chỉ sợ Hoa Thành chú ý thấy. Tuy nhiên Hoa Thành cũng không có nhìn y, không còn lòng vâng lệnh hứa hẹn trước đó, nghiêng đầu không chú ý nửa mồi nhử vai trắng như tuyết đang lộ ra. Đang cơ hội này, đùng một cái phía sau Hoa Thành toát ra một thanh âm: "Hoa Thành! tên điên nhà ngươi nghĩ rằng muốn làm gì Thái tử Điện hạ?! Quá tởm tởm!" Hoa Thành bỗng dưng nhiên quay đầu lại, Tạ Liên cũng lướt qua hắn, chú ý tới cửa hang đá. Hóa ra là chiêu tập Tình! Phong Tín cũng ở bên cạnh hắn. Hai người mới vừa rồi bị Hoa Thành quấn thành nhộng, chần chừ làm cố kỉnh nào để tránh được ra, tìm đến nơi này. Bọn họ thấy một màn này vào hang đá, nhan sắc mặt liền đồng loạt trắng bệch. Mặt Tạ Liên cũng trắng. Phen này khía cạnh mũi đầy đủ không chấm dứt rồi! Phong Tín chỉ Hoa Thành, lại chỉ chỉ xống áo mới cởi một nửa của Tạ Liên, sau một thời điểm lâu bắt đầu thốt được ra mấy chữ: "Ngươi... Ngươi... Ngươi mau buông huynh ấy ra!" Hoa Thành lập cập kéo quần áo Tạ Liên lên, lạnh nhạt nói: "Hai tên truất phế vật các ngươi còn dám tìm tới đây, xấu hổ mệnh mình quá dài sao?" tuyển mộ Tình trào phúng: "Bỏ loại tay bẩn thỉu bẩn của ngươi ra! Cóc ghẻ còn muốn ăn uống thịt thiên nga. Đừng nói là ngươi mong ước tám trăm năm, mặc dầu mơ thêm một ngàn một vạn năm ngươi cũng đừng nghĩ tới việc dính được một ngón tay vào hoàng thái tử Điện hạ!" Nghe vậy, Tạ Liên trong tim cười một tiếng, đồng thời vừa khó chịu vừa cảm xúc được một tia không say mê hợp. Hai dòng chuyện này là như thế nào? Gì mà đến nỗi man rợ nhục mạ Hoa Thành như thế? Chẳng lẽ bởi vì vừa rồi Hoa Thành đánh bầy họ một trận? nhưng mà mắng như vậy này thật gồm chút thừa mức, trong khi cố ý ý muốn chọc giận Hoa Thành, nhưng mà chọc giận Hoa Thành bọn họ không có ích gì, vậy mục tiêu ở đâu? hơn thế nữa ẩn ẩn trong lời nói của bầy họ còn mang mũi giáo hướng về phía Tạ Liên, bên cạnh đó chỉ sợ trần thế không loạn, hại Hoa Thành đang không làm gì Tạ Liên lúc giận dữ! Hoa thành quả nhiên bị chọc giận, bên trên khuôn phương diện tái nhợt thoáng hiện nay hắc khí. Hắn dịu giọng nói: "Nếu những ngươi gồm ý định kiếm tìm chết..." Tạ Liên nhìn ra trong đôi mắt hắn mảy may không đậy giấu tiếp giáp khí, thì thầm nghĩ: "Không cần!!" Đã muộn. Loan đao ra khỏi vỏ. Ách Mệnh lóe lên hàn quang! Phong Tín cùng tuyển mộ Tình sửng sốt, từng fan cúi đầu. Vẫn tốt, trên fan cũng chưa thấy hết miệng lốt thương. Nhưng lũ họ còn chưa kịp thở phào một hơi, nửa tín đồ trên của bầy họ tức tốc "Đông" một tiếng, nửa tín đồ từ bên dưới yên lặng xẻ xuống. Ngày tiết tươi cuồng phun, máu chảy đầy đất. Tạ Liên vô luận đa số không nghĩ rằng sự tình đã phát triển như vậy này, xụi lơ trên giường đá, cả ghê ngây dại. Hoa Thành ko ngờchém vào eo Phong Tín và chiêu mộ Tình! Hai tín đồ kia còn trọn vẹn không tất cả bị chém chết, ngã lăn xuống đất.Xem thêm: Xây Dựng Excavator Game 3D 4+ +, Nặng Máy Xúc Mô Phỏng Pro
Một bạn cắn răng, một bạn thì rống lên giận dữ, tình trạng cả hai gần như thảm không nỡ nhìn. Hoa Thành dung nhan mặt lanh lùng thu lại loan đao, non nửa phần trên mặt hắn dính một ít vết máu, một tua đỏ thắm, càng làm rất nổi bật lên khuôn mặt với khí chất yêu tà của hắn. Hắn đứng trong vũng máu kia một thời điểm lâu, quay đầu lại, xoay bạn đi về phía Tạ Liên. Tạ Liên từ bây giờ mới kéo về được chút thần, trơ mắt nhìn khuôn phương diện vững quà của Hoa Thành, càng ngày cho tới càng gần, bước vào trước tín đồ y, cầm một bàn tay của y, một tay lấy y kéo vào trong lồng ngực. Hoa Thành ở mặt tai y thấp các giọng nói một câu. Tạ Liên bị bao bọc lấy gắt gao, bên tai nghe được câu nói nhỏ dại kia, ngực bang bang khiếp hoàng, tim hệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bỗng y thấy thân thể được buông lỏng. Tòng mệnh phù tuyển mộ Tình vẽ sau sống lưng y rốt cuộc đã biết thành lau sạch! mặc dù rằng nói sẽ không còn buông ra, nhưng sau khi giúp y giải khai Tòng mệnh phù, Hoa Thành vẫn hơi buông lỏng tay, buông Tạ Liên ra. Tạ Liên hít sâu một hơi, nhảy dựng lên, bổ trên đất: "Các ngươi ráng nào rồi?!" chiêu tập Tình yêu thương nặng, khóe miệng chảy không ít máu, ánh nhìn tan rã. Phong Tín vẫn tồn tại một hơi, nuốm chặt tay y nói: "Thái tử Điện hạ..." Tạ Liên cũng cụ chặt tay hắn nói: "Cái gì? Ngươi ước ao nói dòng gì?" Phong Tín: "Cẩn thận... Hắn... Là quái quỷ vật...!" Hắn như là liều mạng trước lúc chết nói ra câu này để cảnh báo, ai ngờ, Tạ Liên lại nói: "Quái vật? Ta hết sức hiếu kì, các ngươi là quái vật sao?" ngừng lời, y liền rút Phương trung khu ra, đâm thiệt mạnh chiếu qua ngực Phong Tín, mang mạng sinh sống của hắn đóng luôn luôn trên khía cạnh đất. Phong Tín lòi ra vẻ mặt quan trọng tin được, tiếng rượu cồn liền đứt. Nhưng Tạ Liên cũng ném tay hắn ra, đứng dậy, rút kiếm ra, chỉ vào thi hài hai bạn trên phương diện đất: "Máu cũng đổ rồi, chớ có thì thầm dài dòng bởi vậy nữa." Một bên tự nhiên truyền cho hai tiếng mỉm cười lạnh, thi thể tuyển mộ Tình bị chặt ngang thành hai đoạn xoay đầu qua, phía Tạ Liên mỉm cười lạnh. Nửa fan trên của hắn quỳ rạp cùng bề mặt đất, tức khắc tính tảo đầu, cũng như vậy nhưng nửa mặt mặt dán xuống, ai ngờ, lúc hắn xoay đầu lại là xoay hoàn chỉnh một vòng, rồi luân chuyển thẳng về chính diện! nhị kẻ này căn bản không nên Phong Tín và chiêu mộ Tình mà là nhì yêu vật đo đắn từ chỗ nào mà tới. Phong Tín cùng Mộ thực lòng vẫn hiện giờ đang bị nhốt trong cái kén mập kia, đã nghĩ cách cắn xé đi ra. Mới vừa rồi khi Hoa Thành góp Tạ Liên xóa đi Tòng mệnh phù, ở bên tai y nói bé dại chính là chuyện này. Sắc đẹp mặt white bệch của hai kẻ cơ cũng chưa hẳn vì kinh ngạc hay sợ hãi, nhưng mà là vì đàn họ vốn dĩ đông đảo khôn buộc phải là người! "Phong Tín" thuộc "Mộ Tình" đa số cười ko ngớt, trăm miệng một lời nhưng nói: "Như ngươi mong muốn!"Ngay sau đó, lũ chúng liền biến thành hai kẻ thân lở loét đầy máu mủ. Hoa Thành đứng trước fan Tạ Liên, nhì kẻ lở loét đầy ngày tiết mủ tê liền lưu rượu cồn dung hợp, vạc ra từng trận ùng ục ùng ục, như thổi nấu nước sôi nhưng toát ra bọt bong bóng khí rét hôi hổi, hơn thế nữa lại ngưng tụ thành các hình người, càng ngưng càng tốt lớn. Chú ý nó từng chút một vặn vẹo thành hình, một trận hàn ý tự eo Tạ Liên ko nhịn được nhưng mà xông thẳng lên lồng ngực. "Phong Tín" cùng "Mộ Tình" trước mặt hai fan họ vươn lên là mất, nắm vào đó là một trong thiếu niên trường bào bạch y. Quan sát thân hình cũng có thể ước chừng thiếu thốn niên này khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên mặt đeo một khía cạnh nạ nửa mặt khóc nửa mặt cười. Tuy rằng không thấy được mặt hắn nhưng từ sau khía cạnh nạ lại truyền cho tới một music thiếu niên vào trẻo: "Tạ Liên, ngươi khỏe." Khóe môi Tạ Liên lag giật, domain authority đầu y đầy đủ đã cơ rần. Hoa Thành che chắn trước tín đồ y, vung đao chém tới! Đối khía cạnh với ám khí của loan đao Ách Mệnh, Bạch Vô Tướng trọn vẹn không sợ, nhân dịp Hoa Thành bao gồm chút xíu sơ hở ngay tắp lự ngay mau chóng vọt mang lại phía sau sườn lưng Hoa Thành, tay hướng tới phía Tạ Liên, ao ước chạm vào khía cạnh y. Ngân quang xẹt qua, Hoa Thành lại đợt nữa chắn làm việc trước fan Tạ Liên, lạnh nhạt nói: "Bỏ cái tay nhơ bẩn bẩn của ngươi ra." Lại là mang nguyên câu nói ban sơ của hắn nhưng mà trả lại đến hắn. Bạn mặc bạch y cơ tay đề xuất đứt ra, rơi xuống đất. Nhưng câu hỏi này so với hắn căn bạn dạng không tất cả bất kì ảnh hưởng gì, tay áo lớn rộng cơ liền rung lên, đậy đi cánh tay mới bị chém cụt, địa điểm vết chém ngay tức thì mọc ra thêm 1 tay mới, bàn tay hắn kết thành nắm trảo, nhằm mục tiêu vào mắt bên buộc phải của Hoa Thành cơ mà đâm tới. Tổng thể quá trình, đông đảo chỉ trong một khoảnh khắc! Thân thủ Hoa Thành cũng lóe lên rất nhanh, dẫu vậy rồi một mặt mặt hắn vẫn giữ gìn hai lốt thương. Đây là phá lệ lần đầu tiên tốc độ của Hoa Thành bắt buộc nghiền áp địch thủ hoàn toàn. Ánh đôi mắt hắn hơi dao động, lập tức thay đổi sách lược, triệu ra mặt hàng ngàn hàng chục ngàn cánh bướm bạc, cuồng loạn mà lao về phía đối phương. Rất nhiều bướm bạc đãi kia mang Bạch y nhân nọ bọc thành một chiếc nhộng hình người lung linh ngân quang, mà lại chỉ hại không thể kéo dãn quá lâu. Hoa Thành đang mong muốn kéo Tạ Liên kèm theo nghe được một tiếng rít phạt ra từ những bé bướm bạc tình kia, kế tiếp chúng tức thời nổ thành muôn vàn phân tử phấn bao phủ lánh! Tạ Liên thấy dung nhan mặt Hoa Thành khẽ biến, liền phân biệt một lần rất có thể đem bao nhiêu bướm tệ bạc hủy đi như thế, sợ hãi là tình hình hiện tại quá không ổn. Sau thời điểm đám vết mờ do bụi phấn chen chúc lấp lánh kia bay lả tả đầy trời, đem thân ảnh thân hình ảnh Bạch y nhân đậy đi, bỗng dưng chốc cánh tay bắt đầu mọc ra cơ lại đâm tới, lần nữa hướng vào mắt đề xuất của Hoa Thành. Lần này đến phiên Tạ Liên rút Phương vai trung phong ra, một kiếm trảm xuống! Một tìm này của y không những chặt đứt 1 tay kia của Bạch y nhân, nhưng mà còn gần như là chém đứt một phần thân mình hắn. Hoa Thành nói: "Điện hạ, đi!". Tạ Liên cũng không thể cố đấu mãi, thấy tình trạng chuyển biến tốt hơn ngay tắp lự thu kiếm lại, cùng rất Hoa Thành đồng loạt lao ra khỏi hang đá, trong suốt lộ trình tối black như mực ngơi nghỉ trước khía cạnh cứ vậy mà nối tiếp lao đi. Tạ Liên vừa chạy vừa nói: "Là hắn! Hắn... Thiệt sự không chết!" Hoa Thành đi trước, tốc độ ung dung, bên đường vừa sản xuất điệp trận cùng thật nhiều tơ kén chọn thành một chướng ngại vật không nhỏ vừa nói: "Có thể kia chưa phải là nguyên bản của hắn." Tạ Liên nghỉ ngơi phía sau hơi hơi ôm đầu, theo sát bước chân hắn mà nói: "Không... Ta tất cả thể cảm hứng được nhất thiết kia đó là nguyên phiên bản của hắn! Hắn chẳng đông đảo không chết mà lại càng mạnh mẽ hơn, chẳng lẽ gồm thứ gì góp hắn hồi sinh... Nếu không thì hắn làm bí quyết nào hoàn toàn có thể trực tiếp hóa thành mẫu thiết kế cả Phong Tín và mộ Tình? Thần quan đã phi thăng sẽ rất khó trả mạo! phần đông là không có tác dụng làm ra một tấm domain authority giả giống lũ họ được!" Nghe ngữ khí của y tất cả chút ko đúng, Hoa Thành cũng hơi cứng người, quay đầu kéo y đi, nói: "Điện hạ! Đừng sợ. Có thể không đề xuất hắn ngày dần mạnh, tất cả một khả năng, chính là đối với Phong Tín và tuyển mộ Tình hắn cực kì quen thuộc! cho nên vì vậy mới có thể làm được cỗ da giả của đàn họ. Kẻ này cố định cả huynh và bầy họ đều..." Lời còn chưa dứt, góc nhìn Tạ Liên đang rơi xuống bàn tay đang cố lấy tay mình kia. Thần nhan sắc và khẩu ca Hoa Thành hồ hết ngưng đọng một lát. Cuối cùng hắn thu lại nhan sắc mặt, thu tay về vùng sau lưng, xoay người liên tục đi về phía trước. Tạ Liên không tồn tại đi theo sau, đứng trên đó hotline hắn: "Tam Lang." Hoa Thành dừng bước, thân thể cứng đờ. Tuy nhiên hắn không quay đầu lại, đáp lại tương tự rất bình tĩnh: "Điện hạ." Tạ Liên đứng sinh sống sau sống lưng hắn lên tiếng: "Mới vừa rồi xảy ra không ít việc, ta tất cả điểm luống cuống tay chân." Hoa Thành: "Ừm." Tạ Liên: "Tuy nói rằng bây giờ thật ra vẫn luýnh quýnh tay chân, tuy nhiên ta ao ước hỏi đệ một sự việc cho rõ ràng, chỉ xin đệ vấn đáp ta đúng sự thật." "..." Hoa Thành: "Được rồi." Tạ Liên nghiêm nghị: ""Kim bỏ ra ngọc diệp quý nhân", mang đến tột cùng là ai?" Ngón tay sau sống lưng Hoa Thành khẽ động. Sau một thời gian lâu trầm mặc, hắn mới hậm rãi nói: "...Điện hạ đã biết đươc, cần gì bắt buộc hỏi lại." Tạ Liên gật gật đầu: "Thì ra là thế. Trái thật và đúng là như vậy." Hoa Thành không ừ hử lấy một tiếng. Ngừng một chút, Tạ Liên ngữ khí chắc nịch tiếp tục nói: "Vậy đệ không muốn biết, ta có để ý đến gì về chuyện này sao?" "..." Hoa Thành hơi nghiêng đầu, y như không dám quay trở về nhìn thằng Tạ Liên, chỉ lòi ra hai vết thương bên trên mặt: "Điện hạ có thể không nói đến ta được không?" Thanh âm của hắn phần đông phảng phất sự khổ sở. Tạ Liên nói: "Xin lỗi. Chuyện này không nói ví dụ không được." tuy nhiên Hoa Thành không bắt buộc hô hấp, nhưng sau thời điểm nghe được câu này, hắn vẫn bất giác hít sâu một hơi. Mặc dù rằng sắc đẹp mặt hắn trắng mang lại độ rất thảm, nhưng mà vẫn cười cợt một chút, rất có phong độ mà lại nói: "Cũng đúng. Vậy cũng tốt." Hắn hiện tại so với những người đang chờ tuyên án tử cũng không khác nhau là bao, mắt nhắm lại. Ai ngờ, hắn vừa thành thật thà thật nhưng mà nhắm mắt lại được một lát, đột nhiên mở đôi mắt ra. Sau lưng, gồm hai cánh tay, đã ôm chặt rước hắn. Tạ Liên rước mặt chôn ngơi nghỉ đầu vai hắn, không nói một giờ đồng hồ nào. Tuy rằng đồ vật gi cũng chưa có nói, nhưng bởi vậy là đủ rồi. Thật lâu sau đó, Tạ Liên cảm hứng được bạn mình vẫn ôm xoay người lại, hòn đảo khách thành chủ, gắt gao ôm lấy y. Y nghe được thanh âm lúng ta thấp thỏm từ bên trên truyền đến: "Điện hạ... Huynh như vậy này...Thật là đòi mạng ta rồi." ________________