TNV - Hà Nội có nhiều mùa nhằm nhớ nhưng có lẽ rằng khi viết về Hà Nội, bên thơ nào cũng được dành cho ngày thu những cảm tình đặc biệt. Ngày thu Hà Nội cũng có một đặc quyền đẹp độc nhất vô nhị trong thơ è cổ Văn Cường.
Có một thành phố đang đi tới thơ văn, nhạc họa một bí quyết tự nhiên, nhiều màu sắc và các cảm xúc, ấy là Hà Nội. Nói như các văn người nghệ sỹ thì thủ đô đã khiến cho các nhạc sĩ, thi sĩ, họa sỹ “tốn văn, tốn chữ, tốn nhạc, tốn màu”. Mọi người nghệ sĩ bao gồm một cách rất cá tính để tỏ bày tình yêu đối với Hà Nội, trần Văn Cường cũng vậy. Anh không hình thành và bự lên sinh sống Hà Nội, phía trên chỉ là 1 trong những địa danh anh đặt chân tới trong một vài ba lần công tác nhưng Hà Nội đã trở thành niềm yêu đương nỗi lưu giữ trong anh. Bài bác thơ “Hà Nội - tình yêu cùng nỗi nhớ” được thành lập và hoạt động từ những cảm giác ấy.
Bạn đang xem: Hà nội tình yêu và nỗi nhớ
Tác trả Trần Văn Cường
Mở đầu bài bác thơ, người sáng tác viết:
Hà Nội ơi!
Ta xa nhau chừng mấy độ thu rồi
Hương hoa sữa vẫn nồng nàn góc phố
Nghe hương cốm thoảng về trong gió
Tóc em cất cánh biết mấy xuân ngời
Nhà thơ Chế Lan Viên đã từng có lần viết: “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở/ lúc ta đi đất đột hóa trọng tâm hồn”. Không phải ngẫu nhiên chúng ta nhớ thương, quyến luyến một địa danh nào đó nếu như nó không gắn thêm với các kỷ niệm của riêng biệt mình. Nai lưng Văn Cường gửi tình yêu so với Hà Nội bởi ở đó bao gồm kỷ niệm đẹp nhất về 1 thời anh đã có lần mộng mơ.
Câu cảm thán “Hà Nội ơi!” không chỉ có là tiếng gọi mà còn là một tiếng lòng tác giả khi nỗi nhớ kìm nén bỗng bật phải thành lời. Tác giả sử dụng ngày thu làm 1-1 vị tính toán có tính hình tượng về thời gian. Nhân đồ dùng trữ tình trong bài bác thơ này không nhớ nổi thời hạn chia xa thiếu nữ ấy là bao lâu, “mấy độ thu rồi” không phải là thời gian cụ thể, nhưng có lẽ rằng thời gian ấy đang lùi vào thừa khứ bóng gió lắm, với hai người đã cách nhau từ rất lâu rồi. Với nỗi lưu giữ cũng quan trọng nào đong đếm bằng thời gian cụ thể. Câu thơ, vì chưng thế, càng giàu xúc cảm hơn nhờ tài khôn khéo sử dụng ngôn ngữ ước lượng của tác giả.
Hà Nội có nhiều mùa để nhớ nhưng chắc hẳn rằng khi viết về Hà Nội, công ty thơ nào cũng để dành cho ngày thu những cảm tình đặc biệt. Ngày thu Hà Nội cũng có thể có một đặc quyền đẹp duy nhất trong thơ trằn Văn Cường. Vào “Hà Nội - tình yêu và nỗi nhớ”, ta thấy một mùa thu Hà Nội dịu dàng êm ả mà lay động, nhẹ nhàng mà thâm thúy với hoa sữa thơm hương “nồng nàn góc phố”, với hương thơm cốm thoảng về trong gió heo may. Chỉ điểm sang một chút thôi cơ mà mùa thu hà thành đã tồn tại với bao hình hình ảnh đặc trưng qua ngòi cây viết đặc tả sắc sảo của tác giả. Cùng trên chiếc nền đó, hình hình ảnh “em” đang hiện lên cùng với bao nhan sắc xuân ngời đầy sức sống.
Để rồi ký kết ức về em lại chỉ ra trước mắt nhân đồ dùng trữ tình: đó là phần đa kỷ niệm thuộc em đi dạo quanh phố phường Hà Nội, ngắm đa số cánh hoa sưa trắng trơn khôi vương bên trên mái chùa Một Cột, để mỗi lần nhớ tp. Hà nội là những lần “anh” lại thêm ngẩn ngơ đắm ngập trong vẻ đẹp nhất của hoa sưa, để sống lại phần nhiều kỷ niệm lắng đọng với “em”. Nhớ đầy đủ chiều thu sánh vai em rải bước bên hồ tây lộng gió, ghi nhớ lời thề trao nhau giữa chiều tối tím hoàng hôn. Ta thấy, biện pháp lựa chọn không gian và thời hạn của nai lưng Văn Cường ngơi nghỉ đây thường rất “tình”:
Em ngọt ngào sánh bước bên anh
Hoa sưa vương mái miếu Một Cột
Phút thẹn thùng làn môi xinh e ấp
Trao hứa thề thân chiều tím hoàng hônTôi quan trọng đặc biệt thích câu thơ “Hoa sưa vương vãi mái miếu Một Cột”. thành phố hà nội đã bước vào thơ của trần Văn Cường thiệt tinh tế! không phải là hoa sưa “rụng” tuyệt hoa sưa “rơi” cơ mà là hoa sưa “vương’. “Vương” vừa là rượu cồn từ, vừa là tính từ, vừa hữu hình lại vừa vô hình, rất phù hợp để diễn tả cảm xúc, duy nhất là những cảm hứng gợi phải từ kỷ niệm, khiến cho người đọc cũng cộng hưởng niềm xung khắc khoải, nhung nhớ cùng rất nhân thứ trữ tình.
Xem thêm: 2 Người Con Gái Yêu Nhau - Con Gái Yêu Nhau Gọi Là Gì
Và ta thấy, mỗi khổ thơ trong bài đều sở hữu sự hiện diện của “em”. Nhớ hà nội thủ đô là bởi tất cả hình láng em, tất cả tình em. đến nên, tác giả đã đặt nhan đề bài thơ là Hà Nội - tình yêu với nỗi nhớ nguyên nhân là lẽ đó.
Ở bài thơ này, mạch cảm xúc được è cổ Văn Cường diễn đạt trên trục thời gian tuyến tính: hầu như ngày bên em - ngày chia tay nhau - và lúc này khi “em” chỉ từ trong ký kết ức. Mỗi khổ thơ, từng khúc đoạn thời hạn ấy gắn với một nỗi niềm, một cảm giác riêng. Ví như quá khứ - rất nhiều ngày bên em về bên trong hoài niệm của người sáng tác về hồ hết kỷ niệm và lắng đọng thuở ban đầu: “phút thẹn thùng làn môi xinh e ấp” thì ngày chia tay nhau lại chìm vào cảm hứng lưu luyến, vấn vương:
Anh đi xa mang theo dáng Thủ đô
Cả dáng vẻ em chiều chiều bỡ ngỡ
Bài thơ xưa anh viết còn dang dở
Của ái tình khờ dở hơi tuổi song mươi
Đọc hai câu thơ đầu của khổ thơ này, bất chợt khiến tôi nhớ tới câu thơ “Đêm mơ thủ đô hà nội dáng kiều thơm” (Tây tiến) ở trong phòng thơ quang Dũng. Ngoài ra Hà Nội và phụ nữ luôn nằm trong mối can dự của bạn nghệ sĩ vày sự yêu kiều, thơ mộng. Dáng em cùng dáng thủ đô hà nội đã theo nhân đồ dùng trữ tình cho suốt cuộc đời: “Hà Nội cùng em theo suốt cuộc đời tôi”. Nhì câu sau người sáng tác nhắc đến các kỷ niệm khôn xiết đẹp qua sự dang dở của bài bác thơ anh viết thời trước và qua mối tình thuở song mươi. “Thuở song mươi” là 1 trong những cụm trường đoản cú phiếm chỉ, để nói lên độ tuổi rất đẹp nhất, sung sức độc nhất của tuổi trẻ, và tình ái giữa anh và em vẫn còn đó khờ dại, lời tỏ tình vẫn còn đó dang dở bởi thời xưa anh không dám đãi đằng hết cùng em cũng giống như bài thơ anh viết khuyến mãi em năm nào. Nhưng cũng chính vì còn dang dở nhưng mà nó bắt đầu đẹp, bắt đầu đầy sự nuối tiếc trong anh lúc “em” chỉ còn là nỗi nhớ, chỉ từ là niềm bịn rịn mãi khôn nguôi.
Bài thơ khép lại bởi những tình yêu ngọt ngào, nồng nàn, và lắng đọng trong trọng tâm hồn nhân trang bị trữ tình cùng niềm ước muốn giản đối chọi nhưng rất chính đáng là một ngày được sánh cách cùng em ôn lại ký kết ức thuở ban đầu trên mảnh đất thủ đô tươi đẹp:
Ta trao em vị ngọt trong lành
Con phố nhỏ dại lưu lời thề lề mề dại
Nồng nàn môi em, nồng nàn tim ta mãi
Ước một ngày về vùng cũ thuộc em
“Hà Nội - tình yêu cùng nỗi nhớ” đang đưa fan đọc chìm vào dòng xoáy ký ức, được sống lắng dịu và cảm giác một thành phố hà nội trữ tĩnh, yên bình, với mùa thu lãng mạn, cùng với 36 phố phường vọng về trong kế hoạch sử, cùng với tháp rùa cổ điển soi láng xuống hồ gươm và trước hết là tình yêu trong sáng thuở trăng tròn của nhân thứ trữ tình.
Đọc bài thơ “Hà Nội - tình yêu với nỗi nhớ” của è cổ Văn Cường, chắc rằng mỗi fan sẽ kiếm được cho bản thân một xúc cảm bình yên, sâu lắng và nhất là nhìn thấy láng dáng của chính bản thân mình trong đó. Bài bác thơ đi vào lòng tín đồ một phương pháp tự nhiên, ấn tượng, chất chứa nhiều cảm hứng về cảm xúc lứa đôi và một tình yêu domain authority diết, vĩnh hằng so với “Thành Phố bởi Hòa Bình” - hà nội thủ đô ngàn năm văn hiến của chúng ta.
Tôi nhận định rằng những vần thơ này sẽ “sống mãi với thời gian” vị sự mớ lạ và độc đáo về văn bản và cách áp dụng từ ngữ cũng như dụng ý nghệ thuật và thẩm mỹ tài tình của tác giả Trần Văn Cường.